Xuyên Về Thời Tự Đức.

Chương 54: Nguy Cơ Xâm Lăng.



Chương 54: Nguy Cơ Xâm Lăng.

Xuyên Về Thời Tự Đức.

Tác giả: Lưu Huỳnh Phát.

Đầu năm 1858, khi mùa xuân vừa mới bắt đầu nhuốm màu tươi mới lên cảnh vật, thì trong lòng triều đình Đại Nam, một cảm giác lo âu bắt đầu dâng lên. Những thông tin tình báo từ các nguồn đáng tin cậy liên tiếp được gửi về, báo hiệu rằng một mối đe dọa đang dần hình thành phía ngoài biên ải. Đó là sự xuất hiện của quân Pháp, một lực lượng hùng mạnh đang tiến gần đến bờ biển Đại Nam. Các t·àu c·hiến khổng lồ của chúng đã xuất hiện trong tầm mắt của những người dân ven biển, lặng lẽ lượn qua những sóng gió trên đại dương, như những bóng ma đen kịt, mang theo bao nhiêu nguy cơ. Những đặc nhiệm, trinh sát của Pháp đã bắt đầu lẻn vào các vùng biên giới, thâm nhập vào những địa phương xa xôi, khiến mọi ngóc ngách đều có thể là nơi mà kẻ thù có thể xâm nhập.

Không còn giấu diếm, những cuộc gặp gỡ ngoại giao giữa các đại diện Pháp và các nước trong khu vực dần trở nên căng thẳng, phơi bày rõ ràng những ý đồ xâm lược của họ. Các báo cáo từ các vùng biển, từ những điệp viên cài trong các cảng, thậm chí từ những cư dân sống dọc theo bờ biển cũng đã xác nhận rằng, quân Pháp không còn giấu giếm mục đích của mình. Chúng không chỉ dừng lại ở những cuộc trao đổi ngoại giao, mà đã bắt đầu gia tăng các hoạt động quân sự, chuẩn bị cho một cuộc t·ấn c·ông vào lãnh thổ Đại Nam.

Trước tình hình nghiêm trọng đó, Nguyễn Hải đã ra lệnh triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Cậu nhận thấy rằng, một cuộc chiến không thể tránh khỏi, và điều quan trọng là phải chuẩn bị thật kỹ càng để bảo vệ đất nước khỏi nguy cơ xâm lược. Buổi sáng hôm ấy, khi những cơn mưa phùn bay lất phất bên ngoài, cậu cùng các tướng lĩnh, đại thần ngồi họp kín trong một phòng hội nghị rộng lớn trong cung đình. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu khiến không gian thêm phần tĩnh lặng, nặng nề. Những bản báo cáo về hoạt động của Pháp được đem ra trình bày. Một tấm bản đồ lớn được trải ra giữa bàn, trên đó các vùng trọng yếu của đất nước được đánh dấu bằng những chấm đỏ rực. Đà Nẵng, Quảng Nam, Gia Định, những điểm then chốt trong chiến lược phòng thủ của Đại Nam.

Nguyễn Hải đứng lặng nhìn vào bản đồ, đôi tay vươn ra chỉ vào Đà Nẵng, ánh mắt của cậu sắc lạnh, không rời khỏi những điểm đỏ chói mắt trên đó.

- Đây sẽ là điểm đầu tiên mà Pháp t·ấn c·ông. Địa thế chiến lược của Đà Nẵng cộng với cảng biển sâu và vị trí gần Huế, quá hấp dẫn đối với chúng. Nếu chúng chiếm được Đà Nẵng, chúng sẽ dễ dàng tiến thống chế phủ Thừa Thiên.

Giọng nói của cậu vang lên không chút nghi ngờ, như thể đã nhìn thấy trước được từng bước đi của quân địch. Các đại thần và tướng lĩnh trong phòng đều im lặng, suy tư. Một đại thần, lưng còng vì tuổi tác, với đôi tay run rẩy vuốt chòm râu bạc, khẽ nhìn cậu, đôi mắt toát lên vẻ lo lắng, như thể muốn tìm một lối thoát trong tình huống nguy hiểm này.

- Nhưng lực lượng của Pháp quá hùng mạnh. Các pháo hạm của chúng có thể bắn phá các đồn lũy ven biển từ xa. Chúng ta phải làm sao để đối phó với loại v·ũ k·hí vượt trội này?

Nguyễn Hải không vội trả lời ngay, cậu dừng lại một lát, thầm tính toán từng khả năng, rồi quay sang nhìn người đại thần với ánh mắt đầy kiên định. Cậu mở miệng, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết:

- Pháp mạnh, nhưng không phải là không thể đánh bại. Điều quan trọng là chúng ta phải hiểu rõ chiến thuật của chúng và tận dụng lợi thế mà ta có. Chúng ta phải học cách đánh bại sức mạnh của chúng bằng sự linh hoạt, chiến lược khôn ngoan, và tinh thần chiến đấu kiên cường của quân và dân Đại Nam.



Lời nói của Nguyễn Hải như một lời khẳng định chắc chắn, mang theo sức mạnh của một người lãnh đạo quyết đoán. Cậu không chỉ đang nói với các tướng lĩnh, mà còn đang nói với toàn thể dân tộc, rằng dù đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ, họ sẽ không cúi đầu.

Cuộc họp tiếp tục, các tướng lĩnh và đại thần lắng nghe ý kiến của nhau, tranh luận sôi nổi về chiến lược phòng thủ. Sau một hồi trao đổi, Nguyễn Hải ra quyết định chia các khu vực chiến lược thành ba tuyến phòng thủ chính. Đây sẽ là những tuyến phòng thủ quan trọng, không thể thiếu trong công cuộc bảo vệ đất nước khỏi kẻ thù xâm lược.

Tuyến phòng thủ thứ nhất là bờ biển và các cảng trọng yếu. Ngay lập tức, các đồn lũy ven biển từ Đà Nẵng, Quảng Nam đến Phú Yên được lệnh củng cố. Nguyễn Hải yêu cầu xây dựng các công sự kiên cố, đồng thời trang bị các pháo lớn, có khả năng bắn trả các t·àu c·hiến Pháp từ xa. Cậu nhìn những tướng lĩnh, ánh mắt cương quyết:

- Chúng ta phải biến những ngọn đồi ven biển thành những pháo đài bất khả x·âm p·hạm. Khi quân Pháp tiến vào, chúng sẽ đối mặt với một biển lửa.

Những lời của Nguyễn Hải không chỉ là mệnh lệnh, mà còn là lời thề sắt son, một sự cam kết với cả đất nước. Các tướng lĩnh và đại thần đều cảm nhận được sự quyết liệt trong từng câu nói của cậu. Mỗi người trong họ không chỉ là những chiến binh, mà còn là những người bảo vệ dân tộc, những người có sứ mệnh cao cả. Họ không thể để đất nước rơi vào tay kẻ thù.

Bên cạnh đó, một hệ thống tín hiệu cảnh báo cũng được thiết lập dọc theo bờ biển. Những ngọn tháp canh, những đội lính tuần tra sẽ luôn sẵn sàng thông báo mọi động thái của kẻ thù. Những người lính bảo vệ các tháp canh không chỉ là những chiến binh dũng cảm mà còn là những người có tầm nhìn sắc bén, có khả năng phát hiện ra mối nguy từ rất xa.

Tuyến phòng thủ thứ hai là các tuyến đường thủy và giao thông nội địa. Nguyễn Hải hiểu rằng nếu quân Pháp muốn tiến sâu vào đất liền, chúng sẽ phải kiểm soát các tuyến sông, các cửa ngõ quan trọng như sông Hàn, sông Hồng, sông Thu Bồn, sông Đồng Nai. Những con sông này không chỉ là nguồn sống của người dân mà còn là những mạch máu giao thông quan trọng. Cậu yêu cầu các tướng lĩnh lập tức thiết lập các đội quân thủy để bảo vệ các tuyến sông, đồng thời chuẩn bị các bẫy để ngăn chặn quân Pháp.

- Chúng ta phải cài bẫy khắp các con sông. Nếu quân Pháp dám tiến vào, chúng sẽ bị chặn đứng ngay tại đó bởi pháo binh và các đội thủy quân của ta.

Các tướng lĩnh đồng ý với kế hoạch này. Họ bắt đầu lên kế hoạch chi tiết để chuẩn bị các đội quân thủy, cả dưới nước lẫn trên mặt nước. Những người lính thủy không chỉ đơn thuần chiến đấu, mà còn phải có khả năng chiến đấu trong mọi tình huống, với những chiến thuật đặc biệt để chống lại kẻ thù.

Tuyến phòng thủ thứ ba là các vùng sâu trong nội địa. Mặc dù Pháp chưa có dấu hiệu t·ấn c·ông các vùng này, nhưng Nguyễn Hải không dám chủ quan. Những vùng này có thể không tiếp giáp với biển, nhưng chúng lại là những vùng giàu tài nguyên, nơi có thể là hậu phương vững chắc cho cả đất nước. Cậu lệnh cho các chỉ huy địa phương củng cố lực lượng dân quân, tăng cường các đội trinh sát để phát hiện và ngăn chặn sớm các âm mưu xâm nhập từ phía quân địch.

Những đội quân này không chỉ chiến đấu mà còn phải thu thập tình báo, gửi về triều đình những thông tin quan trọng để các chiến lược gia có thể nắm bắt được tình hình và có những quyết định kịp thời. Mỗi ngày trôi qua, các đội trinh sát cẩn thận theo dõi mọi động thái, mọi dấu hiệu của quân Pháp.

Nguyễn Hải luôn nhận thức sâu sắc rằng chiến thắng trong c·hiến t·ranh không chỉ phụ thuộc vào sức mạnh của v·ũ k·hí mà còn là yếu tố quan trọng của tinh thần chiến đấu và sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Cậu hiểu rằng trong những tình huống khắc nghiệt nhất, chỉ có sự kiên cường, lòng dũng cảm và sự khéo léo trong chiến thuật mới có thể giúp q·uân đ·ội chiến thắng. Vì vậy, trong suốt quãng thời gian cậu giữ vị trí chỉ huy, những cuộc diễn tập quân sự luôn được cậu coi trọng và tổ chức với một tầm nhìn xa hơn tất cả những gì có thể chuẩn bị.



Một trong những cuộc diễn tập quan trọng mà Nguyễn Hải đặc biệt chú trọng là hành quân ban đêm. Đêm tối không chỉ là một thử thách về thể lực mà còn là cuộc chiến với chính những giác quan của người lính. Trong bóng tối mờ mịt, tất cả các giác quan phải được huy động để phát hiện kẻ thù, đồng thời giữ cho bản thân không bị lộ. Điều này đòi hỏi mỗi người phải cực kỳ tập trung và phối hợp nhịp nhàng với đồng đội. Các binh sĩ không chỉ phải di chuyển nhanh chóng mà còn phải kiểm soát từng bước đi, từng động tác.

Khi cuộc diễn tập hành quân đêm diễn ra, Nguyễn Hải yêu cầu tất cả các đội lính phải duy trì một sự im lặng tuyệt đối, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cậu chỉ rõ:

- Nếu chúng ta không thể di chuyển trong im lặng, kẻ thù sẽ ngay lập tức phát hiện ra chúng ta. Hãy để từng bước chân, từng hơi thở của chúng ta trở thành một phần của đêm tối này.

Các đội lính, dưới sự chỉ đạo của cậu, phải sử dụng các tín hiệu ánh sáng và âm thanh một cách tinh tế. Những ngọn đèn nhỏ, những tiếng rì rầm từ các bộ đàm, tất cả phải được sử dụng đúng lúc và đúng chỗ, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự hiện diện. Nguyễn Hải cẩn thận quan sát từng chi tiết nhỏ trong cuộc diễn tập, từ những sai sót nhỏ nhất của các chiến sĩ đến các chiến thuật áp dụng trong từng tình huống cụ thể. Sau mỗi cuộc diễn tập, cậu không bao giờ chỉ dừng lại ở việc đưa ra mệnh lệnh hay chỉ thị, mà luôn dành thời gian giải thích cặn kẽ cho các chiến sĩ hiểu lý do tại sao mình phải hành động như vậy.

Cậu nói trong một lần trao đổi với đội chỉ huy:

- Chúng ta không chỉ làm đúng, mà phải hiểu tại sao chúng ta làm như vậy. Một quyết định đúng không phải chỉ là kết quả cuối cùng, mà là cách chúng ta đi đến quyết định ấy. Khi chúng ta hiểu lý do đằng sau hành động của mình, chúng ta mới có thể ứng biến linh hoạt trong mọi tình huống.

Không chỉ dừng lại ở việc huấn luyện hành quân ban đêm, Nguyễn Hải còn đặc biệt chú trọng đến các cuộc diễn tập t·ấn c·ông bất ngờ, đặc biệt là các cuộc tập kích vào các mục tiêu chiến lược giả định. Các đội lính đặc nhiệm được huấn luyện để thực hiện những cuộc t·ấn c·ông nhanh chóng và chính xác, nhằm tiêu diệt các điểm tập trung quân sự của đối phương, phá hủy các pháo đài tạm thời, và làm gián đoạn các tuyến tiếp tế của quân địch. Đây là một chiến thuật quan trọng mà Nguyễn Hải đặc biệt yêu cầu phải được luyện tập thành thục.

Những lần diễn tập này không bao giờ dễ dàng. Mỗi tình huống cậu đưa ra đều chứa đựng những yếu tố bất ngờ, thách thức khả năng linh hoạt và phản ứng nhanh của các chiến sĩ. Một lần, trong một cuộc diễn tập t·ấn c·ông vào một pháo đài giả định, một đội lính đặc nhiệm bị phát hiện vì hành động quá vội vàng. Nguyễn Hải không chỉ cho dừng cuộc diễn tập mà còn yêu cầu các chiến sĩ đó giải thích lý do vì sao họ làm vậy. Cậu kiên nhẫn nghe những lý do, rồi từ từ phân tích sai sót:

- Các ngươi đã vội vàng, điều đó khiến chúng ta mất đi sự bất ngờ. Khi kẻ thù phát hiện, dù chúng ta có mạnh đến đâu, chiến thắng sẽ ngày càng xa vời.

Nguyễn Hải không chỉ dừng lại ở việc chỉ trích mà còn đưa ra hướng khắc phục cụ thể. Cậu dạy các chiến sĩ rằng trong c·hiến t·ranh, không có gì quan trọng hơn sự bình tĩnh và tính toán kỹ lưỡng. Mỗi hành động phải được xem xét cẩn thận, và chỉ khi nào tất cả các yếu tố đều đã sẵn sàng, chúng ta mới có thể hành động. Cậu luôn nói:



- Đừng bao giờ để sự vội vã phá hỏng cuộc tập kích của các ngươi. Mỗi bước đi của chúng ta phải là một bước đi chắc chắn, nếu không chúng ta sẽ tự chuốc lấy thất bại.

Các cuộc diễn tập t·ấn c·ông bất ngờ không chỉ là những buổi luyện tập kỹ thuật đơn thuần mà còn là những bài học về sự kiên nhẫn, về việc làm chủ bản thân trong những tình huống căng thẳng nhất.

Ngoài ra, Nguyễn Hải cũng không quên việc chuẩn bị cho các tình huống phòng thủ, đặc biệt là trong môi trường đô thị. Trong một cuộc chiến, các thành phố luôn là mục tiêu quan trọng của kẻ thù. Vì vậy, cậu chọn Đà Nẵng và Gia Định làm nơi huấn luyện phòng thủ đô thị. Đây là những thành phố có vị trí chiến lược, dễ bị đe dọa bởi các cuộc t·ấn c·ông bất ngờ, đặc biệt là từ các t·àu c·hiến và pháo binh. Các chiến sĩ được huấn luyện để dựng lên các chướng ngại vật, đối phó với các cuộc t·ấn c·ông b·ằng pháo binh, và bảo vệ những tuyến đường huyết mạch của thành phố.

Tại đây, cậu yêu cầu các tướng lĩnh phải tham gia trực tiếp vào cuộc diễn tập, không được phép ngồi yên ở hậu phương. Cậu hiểu rằng, chỉ khi chính những người chỉ huy trực tiếp đối mặt với những nguy hiểm và thử thách trên chiến trường, họ mới có thể đưa ra những quyết định chính xác và kịp thời. Nguyễn Hải luôn khẳng định:

- Chúng ta không thể chỉ huy từ xa mà không hiểu được những khó khăn của người lính. Khi đứng trên chiến trường, chúng ta mới có thể thấy rõ được những gì họ phải đối mặt. Đó là lý do tại sao trẫm luôn có mặt cùng họ.

Đối với cậu, mỗi cuộc chiến đều là một bài học, và người lính là những học trò không ngừng học hỏi. Nguyễn Hải thường xuyên giao tiếp với các tướng lĩnh, các chiến sĩ, giải thích cặn kẽ mọi chiến thuật, phương án tác chiến và lý do của từng quyết định. Cậu luôn nhấn mạnh rằng:

- Mỗi sai lầm là một cơ hội để chúng ta học hỏi và trưởng thành. Hãy xem nó như một phần không thể thiếu trong con đường đi tới chiến thắng.

Với tầm nhìn xa trông rộng, Nguyễn Hải không chỉ tập trung vào q·uân đ·ội mà còn mở rộng công tác chuẩn bị ra toàn dân. Cậu hiểu rằng một cuộc chiến không thể thắng nếu thiếu sự tham gia của tất cả mọi người. Vì vậy, Nguyễn Hải phát động phong trào toàn dân chống giặc, kêu gọi người dân từ các vùng ven biển đến các đô thị tự tổ chức thành các nhóm dân quân, hỗ trợ q·uân đ·ội trong công tác bảo vệ lãnh thổ. Những người không thể tham gia chiến đấu trực tiếp sẽ đóng góp vào các công việc hậu cần như sản xuất lương thực, vận chuyển v·ũ k·hí, và chăm sóc thương binh.

Trong các buổi diễn thuyết trước nhân dân, cậu khẳng định:

- Mỗi người dân là một chiến sĩ. Dù là cầm súng hay chỉ làm công việc sản xuất, tất cả chúng ta đều có một nhiệm vụ chung là bảo vệ Tổ quốc. Khi chúng ta đoàn kết, không có kẻ thù nào có thể làm tổn hại được Đại Nam.

Những lời nói ấy không chỉ là khẩu hiệu mà trở thành kim chỉ nam cho tất cả người dân Đại Nam. Cậu truyền cảm hứng cho họ, khiến họ nhận ra rằng mỗi người, dù ở vị trí nào, đều đóng vai trò không thể thiếu trong cuộc chiến. Những người nông dân cặm cụi trên đồng ruộng, những thương nhân bận rộn với công việc buôn bán, tất cả đều hiến tặng một phần tài sản của mình để hỗ trợ q·uân đ·ội. Trong các khu dân cư, từ những cô gái trẻ đến các bậc phụ lão, ai nấy cũng đều gắng sức làm việc, từ việc cung cấp lương thực, thuốc men đến việc bảo vệ làng mạc khỏi những cuộc t·ấn c·ông bất ngờ của giặc.

Cuối năm 1858, khi mọi công tác chuẩn bị gần như hoàn tất, q·uân đ·ội đã sẵn sàng chiến đấu và tinh thần của người dân Đại Nam vô cùng quyết tâm. Nguyễn Hải đứng trên ngọn đồi cao, nhìn về phía cảng Đà Nẵng, nơi những chiếc t·àu c·hiến của quân Pháp đang nhấp nhô trên mặt biển. Trong bộ hoàng bào, cậu hít một hơi dài, rồi quay lại nhìn những người lính và dân chúng đang làm nhiệm vụ bên cạnh.

Lá cờ Đại Nam tung bay trong gió, như một lời thách thức gửi đến kẻ thù. Ánh mắt của Nguyễn Hải sắc bén, chứa đựng một sự quyết tâm không thể lay chuyển. Cậu cất tiếng nói, không lớn nhưng đầy uy lực, khiến tất cả những người lính và người dân xung quanh đều cảm nhận được sức mạnh trong từng lời nói:

- Đại Nam đã sẵn sàng. Nếu Pháp muốn xâm lược, chúng sẽ phải bước qua thân xác của từng người dân đất nước này.

Câu nói ấy không chỉ là lời tuyên chiến, mà là lời thề của cả dân tộc. Tinh thần của Đại Nam đã trở thành một bức tường thành vững chắc, không thể bị x·âm p·hạm. Mọi người, dù là chiến sĩ hay dân thường, đều cảm nhận được trong trái tim mình một niềm tin bất diệt vào chiến thắng. Dù c·hiến t·ranh có đến, nhưng lòng kiên cường và tinh thần đoàn kết đã giúp Đại Nam vững vàng đối mặt với mọi thử thách.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.