Bên dưới pho tượng đổ vỡ, dường như có sinh vật sống đang nhúc nhích.
Lão Nick ở một bên đã hôn mê b·ất t·ỉnh, chỉ còn lại một mình Lee đối diện với một cảnh tượng quỷ dị này.
Kỹ năng mà hắn vừa mới phát ra đã tạo thành một không gian đặc biệt, ở bên trong không gian này hắn có thể tránh cho tinh thần bị ảnh hưởng, cũng có thể thi triển được toàn bộ năng lực của mình.
Sau đó, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng, rồi cẩn thận tiến lại gần bức tượng.
Những năng lực này đều đến từ cùng một kỹ năng, đó là biến sự tưởng tượng của hắn thành sự thật, chỉ cần hắn có thể nghĩ ra thì đều có thể thực hiện được.
Đương nhiên, năng lực của kỹ năng này cũng không có giới hạn trên, một mặt là bị ảnh hưởng từ mức độ am hiểu kỹ năng hoặc vật phẩm mà bản thân ảo tưởng, mặt khác bị giới hạn về cấp độ của bản thân hắn, quá vượt qua so với khả năng của hắn, ví dụ như liên quan đến các loại quy tắc phó bản thì dù hắn nghĩ ra thì cũng không thể nào thực hiện được.
Nhưng chỉ như vậy, năng lực của Lee về mặt độc đáo và tính thực dụng thì có thể xem như là hạng nhất rồi.
Thanh kiếm ánh sáng trong tay hắn cũng là tham khảo từ một loại v·ũ k·hí ở trong thương thành, về đối phó với công kích tinh thần hoặc là vật phẩm kỳ dị mà nói có tác dụng ức chế cực kỳ lớn.
Ngay lúc Lee vừa tiến thêm một bước, thì vô số sợi tơ từ pho tượng phun ra, kết thành một cái lưới đầy trời, lao thẳng đến mặt hắn.
Lee tay xoay một cái, kiếm ánh sáng ảo hóa thành mười thanh, rồi bay lên trên không, lao về phía lưới tơ, hai bên vừa tiếp xúc nhau, tơ liền bị đứt đoạn, nhưng phía sau lại liên tục có thêm tơ xuất hiện.
Một pho tượng nhỏ, bên trong thì giống như dung chứa hố đen vậy, mười thanh kiếm ánh sáng đều liều mạng chém đứt tơ đỏ, rơi trên đất rồi cũng từ từ phủ kín mặt đất.
Nhưng cho dù bị cắt đứt, những sợi tơ ngắn vẫn giống như có sinh mạng, cứ giãy giụa qua lại, giống như vô số con sâu, đang tìm kiếm cơ thể sống gần nhất.
Lão Nick là người bị ảnh hưởng đầu tiên.
Hắn nằm gục trên mặt đất, mặt mũi đã bị tơ đỏ bao bọc lấy, những sợi tơ đâm một đầu vào da trên mặt, rồi giãy giụa muốn chui vào trong.
Cảnh tượng này trông quái dị mà gớm ghiếc, khiến cho người ta chỉ cần nhìn một chút thôi cũng đủ rụng giá trị SAN.
Cũng may là Lee không có tâm tư để ý, điều đó không gây ảnh hưởng đến hắn, nhưng trong mắt những người xem bị hội chứng sợ hình dạng dày đặc mà nói, thì cảm thấy như trên người đều là đầy sâu đang bò.
【A á á á á! Kinh tởm quá! Sao có thể có chuyện kinh tởm đến mức này chứ!】
【Ta không muốn xem chỗ này nữa, ta phải đi xem kênh trực tiếp khác tẩy mắt ngay lập tức!】
【Đây là phân thân của nữ thần sao? Cảm giác như cảnh đã xuất hiện ở chỗ cha xứ lần trước rồi.】
【Mấy người quá kém rồi, vừa nhìn là biết đã ít xem phó bản cấp cao rồi, cái này ít ra vẫn là tơ, đâu có phải là sâu bọ, ta đã từng thấy có người làm nổ tung hầm cầu, lúc đó có đầy rẫy sâu nhung nhúc bò ra kìa.】
【Ói ọe ọe! Ta không muốn trải nghiệm cái này, tắt luôn chế độ chìm ngay đây!】
Khi tơ đỏ rụng xuống càng nhiều, trên người Lee cũng không tránh khỏi bị dính vào mấy cọng.
Cảm giác thấy cơ thể có chút không ổn, hắn vội cúi đầu xuống liền thấy mấy sợi tơ đỏ vẫn còn lòi ra một phần đuôi.
Lee với tốc độ nhanh nhất có thể liên tiếp rút phần đuôi tơ ra, rồi lại nhìn thấy những lỗ hổng do tơ tạo ra ở trên da mình.
Một khi những sợi tơ đỏ này đã chui vào trong cơ thể người, thì sẽ theo máu lưu thông đi đến khắp cơ thể, đến lúc đó muốn gỡ nó ra thì là chuyện cơ bản không thể nào làm được.
Nghĩ đến đây, Lee liền chia một chút tâm trí đến lão Nick dưới đất, rồi phát hiện ra tình cảnh của lão ta.
Lúc này thì cả người lão Nick đỏ ửng vì máu, một nhóm thì vừa mới chui vào, rồi lại có nhóm khác liền nối đuôi đến.
Mà cả người hắn ta run rẩy, hai mắt trợn ngược trắng dã, dường như sắp bị biến dị đến nơi.
“Khốn kiếp, lũ quỷ này rốt cuộc thì muốn làm đến bao giờ?”
Lee cũng bắt đầu cảm thấy phiền não khi những sợi tơ đỏ cứ xuất hiện không ngừng nghỉ, thầm nghĩ dùng lửa đốt có khi lại hay hơn.
Nhưng cơ bản là kiến trúc của trấn đều được xây bằng gỗ, nếu mà đốt cháy thì e rằng sẽ cháy lan ra rất nhanh, hắn thì có thể chạy ra ngoài, nhưng mà chuyện này về sau rất dễ bị người ta chú ý đến.
Nhưng nghĩ nhiều cũng vô dụng, giải quyết những chuyện trước mắt mới là việc cần làm.
Johnny và Fane bây giờ cũng không liên lạc được, trông mong vào việc họ đến cứu viện thì đó cũng là việc không thể.
Lee hơi mệt, vừa chuẩn bị đốt cháy hết tất cả mọi thứ ở đây.
Thì ngay lúc này, đột nhiên hắn nghe được dường như có tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Cốc – cốc – cốc.”
Có nhịp điệu, còn rất lễ phép nữa chứ.
Lee còn đang bận ứng phó những thứ trước mặt, cả căn nhà đều đang được bao phủ bởi kỹ năng của hắn, mà ngay lúc này tình hình bên ngoài truyền đến với hắn.
Một nam nhân tóc đen thẳng tắp đang đứng ở ngoài cửa, tay còn mang theo một chiếc vali.
Ngoài diện mạo xuất chúng khiến người ta phải ghi nhớ thì trên ngực hắn còn đeo một chiếc thánh giá để chứng minh thân phận của hắn.
“Lão Nick à, ông có ở nhà không vậy? Ta là Joshua đây, muốn đến xem ông thế nào rồi?”
Giọng nói rõ ràng trầm thấp mà lại rất êm tai, khiến cho người nghe cảm thấy được sự bình yên từ trong lòng.
Lee trong khoảnh khắc ý thức được người đang đứng ngoài cửa chính là vị mục sư ở nhà thờ, có lẽ là nghe được tin của lão Nick nên đến nhà để thăm.
Nhưng hiện tại lại không phải lúc, nếu là Johnny thì có thể giúp một tay, mà giờ một người bình thường lại đến, thì chỉ là làm thêm vướng víu mà thôi….
Trong lòng Lee đang sốt ruột, mải suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên phát hiện tơ đỏ trước mắt chậm lại.
Mười thanh kiếm ánh sáng vốn dĩ trong một giây đều đồng thời vung lên đến 50 lần, nhưng từ từ số lần này giảm xuống.
30 lần, 20 lần, 10 lần….
Rồi bằng mắt thường cũng có thể thấy, những sợi tơ đỏ đó giống như từ trong hư không mọc ra vậy, từ các chỗ khác trong ngôi nhà rụt lại giống như rút xúc tu vậy, co mình lại trong vỏ của mình, tức là cái pho tượng kia.
Ngôi nhà bị bỏ lại lộn xộn cực kỳ, ở mọi chỗ đều có những chiếc ghế sô pha đổ xuống, bàn ăn, tủ sách …
Không còn sinh vật quái dị nào xuất hiện nữa, thì cảnh tượng bây giờ rất giống với việc Lee đã t·ấn c·ông lão Nick xong rồi lục tung cả nhà c·ướp c·ủa.
Lee cũng lập tức nhận ra điều đó, vội vàng chạy đến bên cạnh lão Nick, dìu hắn đứng dậy.
Nhưng mà dáng vẻ bê bết máu me của hắn vẫn không thể nào giúp hắn gột rửa hết tội danh được.
Không còn cách nào, Lee lấy ra một lọ thuốc hồi phục, cậy miệng hắn rót thẳng vào.
Thuốc hồi phục cao cấp có thể giúp tù nhân cấp A hồi phục những v·ết t·hương nhẹ chỉ trong 10 giây, ý là ngoài việc gãy tay gãy chân thì tất cả những v·ết t·hương trên da thịt đều có thể nhanh chóng khôi phục.
May là lão Nick vẫn có thể hấp thụ thuốc, trong một khoảng thời gian ngắn thì cơ thể liền trở lại bình thường, chỉ là v·ết m·áu bám trên áo thì lại không có cách nào để làm sạch được.
Có vẻ như vị mục sư bên ngoài đã bắt đầu nghi ngờ, vừa nói chuyện với người hàng xóm bên cạnh, người hàng xóm đó nhiệt tình chạy đến giúp đỡ, nói là lão Nick còn một cái chìa khóa dự phòng nữa để ở nhà nàng, có thể giúp hắn mở cửa.
Lee không khỏi nhếch mép, sao ngươi nhiệt tình dữ vậy trời?
Hôm qua hắn vừa mới gõ cửa thôi là còn làm vẻ nghi ngờ, hôm nay có mục sư đến thì lập tức cứ như là muốn bưng cả người ta vào nhà vậy.
Nhưng Lee cũng hiểu tình thế hiện tại không có lợi cho mình, không thể để cho người khác thấy bản thân đang ở trong tình cảnh này được.
Cửa vừa nãy bị đóng đã bị mở ra, ngay cả người ngoài cũng có thể nghe thấy giọng mời chào nhiệt tình của người hàng xóm kia: “Ngài cứ vào đi, ta cũng thấy hồi nãy có người đến tìm ông ta đó, lão Nick mở cửa để người ta vào trong, nào, ngài cẩn thận, cứ trực tiếp vào đi.”
Xong rồi, tất cả đều bị thấy cả rồi.
Lee thầm nghĩ, liền bỏ ý định chạy trốn.
Ở lại đây còn có thể giải thích chút, dù sao thì vị mục sư đó được yêu mến như vậy, chắc hẳn sẽ không dễ dàng mà vu khống mình.
Hắn nghĩ ngợi rồi cũng lỡ tay tự cắt một vết lên cánh tay của mình, rồi nhanh chóng đứng lên mở cửa sổ ở phía sau.
Đợi khi hắn tìm được một chỗ để nằm, khẽ hé mắt nhìn liền thấy một đôi giày bước vào.
Dường như là không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy, đôi giày dừng lại một chút.
Ngay lúc Lee còn đang lo lắng người đó sẽ gọi báo cảnh sát thì lại nghe thấy âm thanh đó trước khi đóng cửa lại vang lên đầy ý cười với những người ở ngoài: “Cảm ơn đã giúp đỡ, ta nhìn thấy lão Nick ở đây rồi, ông ta bảo ta vào trong, mọi người về trước đi.”