Chương 28: Lư Tử Khải
Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, cuối cùng cũng đến Tuân phủ.
Lúc này trời đã về đêm, trăng khuyết bị mây đen che khuất, phát ra ánh sáng mờ ảo, ảm đạm.
Khi sắp sửa về phòng, Tuân Trinh gọi Vương Uẩn lại: "Tiểu hữu, ngày mai ngươi cùng La An Thái và những người khác đến nghe ta giảng bài."
Vương Uẩn dừng bước, ngơ ngác: "Cái gì? Ngày mai sao?"
Sao lại nhanh như vậy? Cô nghĩ còn phải đợi vài ngày nữa, sau khi thu xếp ổn thỏa mọi việc mới có thể đi.
Tuân Trinh đáp: "Chính là ngày mai."
Ngoài cảm giác u sầu vì kỳ nghỉ kết thúc, Vương Uẩn còn có chút kích động và mới lạ. Không ngờ sau khi xuyên không và thành thân, cô vẫn có thể sống lại những ngày tháng học trò.
Vương Uẩn kìm nén sự kích động trong lòng, hỏi: "Nếu ta đi, bọn họ có…?"
Bọn họ có thể chấp nhận được không?
Địa vị nữ tử Tấn triều cũng không thấp, có nữ tử đi học, cũng có nữ tử thế gia làm nữ quan, nhưng bây giờ cô là sư nương, đã thành thân, đột nhiên chạy đến nghe giảng bài cùng bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Tuân Trinh dường như biết Vương Uẩn muốn hỏi gì, mỉm cười đáp: "Không đâu, ta đã nói rõ với bọn họ rồi."
"Tiên sinh đã giải thích với bọn họ như thế nào?" Vương Uẩn tò mò hỏi.
Tính cách Phương Dĩ Mặc có thể chấp nhận cô, Vương Uẩn không cảm thấy kỳ quái, nhưng Tề Tĩnh Thiện xuất thân cao quý, là đích tử thế gia, chắc chắn có rất nhiều quy củ.
Tuân Trinh khẽ ho một tiếng, khóe môi lộ ra ý cười: "Ta nói với bọn họ, tiểu hữu một lòng hướng học."
Vương Uẩn: !!!
Tiên sinh, ngươi hố ta!
Tuân Trinh cười nói: "Nếu tiểu hữu lo lắng cho Tề Tĩnh Thiện thì cứ yên tâm, Gia Nghi xuất thân danh môn, con gái nhà nó từ nhỏ đã được dạy đọc sách viết chữ, mấy tỷ tỷ của nó đều từng học ở tộc học một thời gian."
Chẳng lẽ đây chính là chuyện càng là gia đình trí thức càng coi trọng giáo dục? Con cái thắng ngay từ vạch xuất phát? Xem ra từ xưa đến nay đều như vậy.
Tuân Trinh lại hỏi: "Giữa việc ở trong nội trạch và ngày mai cùng bọn họ nghe giảng bài, ngươi muốn cái nào hơn?"
Vương Uẩn không cần suy nghĩ đáp: "Đương nhiên là nghe giảng bài."
Tuân Trinh cười nói: "Nếu đã như vậy, ta có nói sai sao?"
Một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa nhàn nhạt, tay áo Tuân Trinh khẽ động, y nhìn cô với ánh mắt hiền từ.
"Tiên sinh không nói sai." Vương Uẩn thở dài.
Tuân Trinh vỗ nhẹ lên vai cô, như đang cổ vũ: "Vậy tiểu hữu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ bảo Chiêu Nhi dẫn ngươi đi."
***
Khoảng giờ Mão, Vương Uẩn thức dậy.
Đêm qua sau khi cô trở về, trời đổ mưa to, mùa Xuân hay có mưa giông.
Tia chớp xé toạc màn đêm, sấm Xuân vang dội, mưa như trút nước, ào ào suốt đêm, mãi đến giờ Dần mới dần tạnh.
Vương Uẩn nghe tiếng mưa rơi cả đêm, ngủ một giấc ngon lành.
Đến giờ Mão, Tuyết Tình bưng đèn đến gọi cô dậy, ánh đèn soi sáng căn phòng mờ tối.
Vương Uẩn mới nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học.
Vương Uẩn đau khổ đưa tay che mặt. Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô rất ít khi phải dậy sớm vì chuyện học hành.
Hôm nay cô cố ý ăn mặc giản dị, thanh nhã. Nếu gặp mặt chính thức mà cô mặc váy đỏ, cài trâm vàng, e là sẽ giống như học sinh thời hiện đại trang điểm đậm, để tóc dài đến trường, bị thầy cô giáo bắt đi cắt tóc. Tuân Trinh đương nhiên sẽ không bắt cô đi cắt tóc, nhưng Vương Uẩn cũng muốn tạo cho học trò của y một hình tượng sư nương thanh tao, thoát tục, một lòng hướng học.
Cô cầm ô bước ra khỏi phòng, bên ngoài trời vẫn còn mưa, nước mưa rơi trên mái ngói, chảy dọc theo mái hiên, tạo thành những dòng rèm nước, trong khoảnh khắc lại rơi xuống như những hạt châu đứt dây.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cánh cửa phía sau kêu kẽo kẹt.
Một tiểu đồng đang ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu nhìn màn mưa bụi. Nghe thấy tiếng mở cửa, tiểu đồng vội vàng đứng dậy, thấy Vương Uẩn bước ra, y cung kính hành lễ.
"Phu nhân đã dậy rồi ạ? Đại nhân dặn tiểu nhân đưa phu nhân đến Thanh Phòng." Tiểu đồng có vẻ ngoài trắng trẻo, thanh tú, khi cười để lộ một chiếc răng khểnh, trông rất ngây thơ, khiến người ta vừa nhìn đã có thiện cảm.
"Ngươi là Chiêu Nhi?" Vương Uẩn nhìn tiểu đồng, thầm khen Tuân Trinh thật biết chọn người, bất kể là nha hoàn Niệm Nhân trước đây hay tiểu đồng Chiêu Nhi bây giờ, đều có vẻ ngoài rất dễ mến.
"Phu nhân biết tiểu nhân ạ?" Chiêu Nhi vui mừng, đôi lông mày hơi nhướng lên, trông rất buồn cười.
Vương Uẩn mỉm cười: "Biết chứ. Thanh Phòng mà ngươi vừa nói là…?"
Tiểu đồng cười đáp: "Là nơi đại nhân thường ngày giảng bài ạ."
Trong phủ có ba bốn gian nhà xây bằng đá xanh, rộng rãi, sáng sủa, Tuân Trinh thường dạy học ở đó. Vì được xây bằng đá xanh nên mọi người trong phủ gọi là Thanh Phòng.
Khi cô đến Thanh Phòng, đã có lác đác vài người.
Người đang ngồi đọc sách là La An Thái, vẻ mặt tập trung, rất giống học sinh giỏi thời hiện đại.
Phương Dĩ Mặc cũng đến sớm, người nghiêng về phía trước, cổ vươn dài, cuộn sách lại thành ống, gõ vào đầu Lâm Phi Hoa. Lâm Phi Hoa làm như không thấy, nhưng Phương Dĩ Mặc càng gõ càng mạnh, càng gõ càng nhanh, khiến hắn cau mày, vẻ mặt khó chịu.
"Hữu Vinh?"
"Tìm Lư Tử Khải đi!" Lâm Phi Hoa ném sách xuống đất, tức giận nói: "Chỉ có An Khang mới không thấy ngươi phiền!"
Phương Dĩ Mặc bị Lâm Phi Hoa quát làm chùn bước, bĩu môi: "An Khang bảo ta cút." Hắn u oán nhìn về phía Lư Tử Khải.
Nhận thấy ánh mắt ai oán của Phương Dĩ Mặc, Lư Tử Khải lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.
Phương Dĩ Mặc lập tức ôm ngực, kêu lên thảm thiết: "An Khang phụ ta!"
Vương Uẩn chứng kiến cảnh ấy: Vị này thật biết diễn.
Lâm Phi Hoa thở dài: "Tử Thận, đừng làm trò nữa, sư nương đến rồi."
Phương Dĩ Mặc nghe vậy, buông tay khỏi ngực, hai mắt sáng lên như sao trời, vội vàng đứng dậy, chạy về phía Vương Uẩn.
"Tử Thận."
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cắt ngang bước chân của Phương Dĩ Mặc, cũng cắt đứt ý đồ lôi kéo Vương Uẩn của hắn.
Vương Uẩn quay đầu lại, thấy Tuân Trinh đang đứng ở cửa, tay cầm ô.
Hôm nay y mặc một bộ trường bào màu xanh đen, tay cầm một chiếc ô giấy dầu màu vàng giản dị, trông rất cổ kính, thanh nhã.
Tuân Trinh gật đầu mỉm cười với Vương Uẩn, cất ô, đặt dựa vào góc tường.
Nước mưa theo ô chảy xuống, làm ướt vạt áo màu xanh đen của y.
"Tiên sinh…" Phương Dĩ Mặc đưa tay che mặt, vẻ mặt đau khổ.
Tuân Trinh mỉm cười, thản nhiên nói: "Trở về chỗ ngồi đi."
Phương Dĩ Mặc ủ rũ quay lại chỗ ngồi.
Tuân Trinh không vội bắt đầu giảng bài, y nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Lư Tử Khải: "An Khang."
Lư Tử Khải đứng thẳng dậy, đặt sách xuống, chắp tay hành lễ: "Tiên sinh."
"Con và sư nương đến thư phòng ta một chuyến." Tuân Trinh nhìn Vương Uẩn: "Lấy quyển Tả Truyện của ta, hôm nay chúng ta sẽ học Xuân Thu Tả Thị Truyện."
Lư Tử Khải không đổi sắc mặt, cung kính đáp ứng.
Tuân Trinh nói với Vương Uẩn: "Đi cùng An Khang đi, nhân tiện làm quen với thư phòng."
Lư Tử Khải không ngạc nhiên nhưng Vương Uẩn lại ngạc nhiên.
Khoan đã? Chính cô cũng có thể đi, vì sao lại bắt Lư Tử Khải đi cùng cô?
"Tiên sinh?"
Tuân Trinh mỉm cười, khích lệ: "Đi đi."
***
Khi hai người bước ra ngoài, mưa càng lúc càng lớn.
Bầu trời đen kịt, dường như chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên những phiến đá xanh.
Hai người đi dọc theo hành lang, Vương Uẩn đi bên trong, Lư Tử Khải đi bên ngoài.
Lư Tử Khải mím môi, không nói một lời. Vương Uẩn khi gặp người lạ cũng không thích nói chuyện, hai người im lặng đi về phía thư phòng.
Lư Tử Khải đi bên cạnh Vương Uẩn, cô cảm thấy hơi áp lực. Mỹ nam tử ở bên cạnh, sao có thể không áp lực chứ?
Những cơn gió lạnh mang theo mưa bụi tạt vào hành lang, thổi tung tóc Vương Uẩn, trông cô có chút chật vật.
Cô đưa tay áo lên lau nước mưa trên mặt, liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, tóc mai của hắn đã ướt sũng, dính chặt vào mặt, nhưng dường như hắn không hề bị ảnh hưởng bởi nước mưa.
Lư Tử Khải đi bên phải cô, thấy Vương Uẩn đưa tay áo lên lau mặt thì nghiêng người, che mưa gió cho cô.
Vương Uẩn nhìn bờ vai bị ướt của thiếu niên, lớp vải ướt sũng dính chặt vào da thịt, bị gió thổi qua, trông rất lạnh.
Vương Uẩn không biết nên nói gì, chỉ khẽ nói: "Đa tạ."
Thiếu niên cau mày, nhìn thẳng về phía trước.
Tai ngươi đỏ rồi kìa, thiếu niên! Vương Uẩn thầm nghĩ.
Đến thư phòng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Vương Uẩn chỉnh lại tóc, thở phào nhẹ nhõm.
Lư Tử Khải quay sang nói với Vương Uẩn đang chỉnh lại tóc: "Sư nương chờ một lát, ta đi lấy sách."
Vương Uẩn không biết Tả Truyện để ở đâu, cô gật đầu.
Thiếu niên đi tìm sách, cô nhân tiện quan sát thư phòng. Trước đây cô đã từng đến đây một lần, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy Tuân Trinh có rất nhiều sách.
Cô vô thức đi đến gần tủ sách gỗ lim, nhìn từ trái sang phải, từng quyển từng quyển một.
Sách trên tủ được phân loại rõ ràng, đặt ở những ngăn khác nhau, mỗi ngăn đều có một tờ giấy nhỏ ghi tên loại sách bằng chữ Khải đẹp mắt. Có thể tưởng tượng ra Tuân Trinh đã tỉ mỉ viết và dán chúng lên như thế nào.
Hai tay trắng nõn của thiếu niên lướt qua gáy sách, đầu ngón tay hơi dừng lại, sau đó không chút do dự rút một quyển sách ra: "Tìm thấy rồi."
Vừa dứt lời, một cơn gió mạnh thổi qua, cánh cửa thư phòng bị gió thổi mở ra rồi đóng sầm lại với tiếng "rầm" rất lớn.
Vương Uẩn:…
Lư Tử Khải:…