Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 87: Ai Là Người Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông



Chương 87: Ai Là Người Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của AI-Aurora vang lên trong không gian thực tế ảo.

[Thông báo: Nhóm Falcon-003 và nhóm Wolf-002 đã bị loại. Tất cả thành viên đã đăng xuất.]

Cả không gian bỗng chững lại. Tin tức này như một cú sốc đối với các nhóm còn lại.

Shadow-005 và Phantom-008, hai đội nhóm vẫn đang tiếp tục chạy bo, lập tức dừng tay trong vài giây, ánh mắt nhìn nhau qua màn hình chiến thuật, lộ rõ sự cảnh giác.

“Cái gì? Cả hai nhóm cùng lúc bị loại?” Một thành viên của Shadow-005 thốt lên, giọng không giấu nổi sự hoang mang.

“Nguyên nhân là gì?” Đội trưởng của Shadow-005 hỏi qua bộ đàm.

Aurora không để các đội phải chờ lâu.

[Nguyên nhân c·ái c·hết: cả hai nhóm bị tiêu diệt bởi một bầy Thiết Trảo Hùng Vương.]

Không gian lại chìm vào im lặng.

Một thành viên của Shadow-005 nuốt khan, lên tiếng, giọng run run.

“Một bầy Thiết Trảo… đã t·hảm s·át cả hai nhóm? Cùng lúc?”

“Đừng hoảng. Tập trung lại!” Đội trưởng của Shadow-005 quát lớn, cắt ngang sự dao động của đồng đội.

“Chúng ta không phải Falcon hay Wolf. Đừng để số phận của họ lặp lại ở chúng ta!”

“Nhưng… nếu gặp một bầy như vậy thì sao? Làm sao chúng ta sống sót được?” Một thành viên khác nhỏ giọng hỏi, ánh mắt lo lắng hiện rõ.

“Chúng ta sẽ tìm cách. Nhưng trước hết, giữ tinh thần thép! Không ai được hoảng loạn.”

Trong khi hai đội còn lại đang cố gắng giữ vững tâm lý để tiếp tục chiến đấu.

Tại phòng chờ bên ngoài, không khí tràn ngập sự nặng nề.

Các nhóm nhân viên chính thức khác tiến đến an ủi những thành viên của Falcon-003 và Wolf-002, những người vừa bước ra khỏi buồng huấn luyện.

“Không cần phải buồn đâu.” Một người lên tiếng, vỗ vai một thành viên Falcon-003.

“Lần đầu tham gia chiến đấu thực tế ảo mà cầm cự được đến giờ là giỏi lắm rồi.”

“Đúng vậy,” người khác tiếp lời.

“Nếu đổi lại là bọn tôi, chắc cũng chẳng khá hơn các cậu đâu.”

Dù nhận được sự an ủi, nhưng ánh mắt của các thành viên vừa bị loại vẫn nặng trĩu.

Họ cố gắng nở một nụ cười, nhưng sự bất lực trong lòng thì không cách nào giấu được.

“Đám gấu đó… quá khủng kh·iếp…” Dương An đội trưởng của Falcon-003, thở dài.

Hắn ngồi xuống, ánh mắt đầy hối hận. “Đáng lẽ… đáng lẽ tôi phải ra lệnh rút lui. Cố gắng ngạnh kháng chỉ để rồi cả đội phải trả giá. Đó là lỗi của tôi.”

Đội trưởng của Wolf-002 Anh Khoa, ngồi cách đó không xa, cũng không khá hơn.

“Chúng ta đều sai… Nhưng ai mà nghĩ nổi chứ? Bọn quái đó mạnh đến mức phi lý như vậy…”

Lúc này, một thành viên trẻ của Falcon-003,người đã bỏ chạy trong trận chiến tiến tới cúi đầu trước cả đội, giọng nghẹn lại.



“Tôi… tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi. Nếu tôi không hoảng loạn bỏ chạy… đội hình đã không bị phá vỡ.”

Dương An với cương vị là một đội trưởng, hắn biết tình hình bât giờ trách móc người khác cũng không thay đổi được gì.

Thế là hắn lắc đầu, đặt tay lên vai cậu nhóc này.

“Không ai trách cậu cả. Tình huống đó… chúng ta ai cũng có thể làm như vậy. Lỗi không phải của riêng ai.”

“Đúng đó.” Một thành viên khác tiếp lời.

“Chúng ta đều có sai sót trong trận chiến đó. Không ai là hoàn hảo, nhất là khi đối mặt với bọn quái vật kinh khủng như vậy.”

Dù vậy, không ai trong số họ có thể phủ nhận sự nặng nề đang bao trùm.

“Chỉ là…” Một người khác khẽ thở dài. “Sắp tới chắc h·ình p·hạt sẽ không nhẹ đâu.”

Cả nhóm im lặng trong giây lát, rồi bật cười chua chát. Một thành viên buông lời bông đùa, nhưng giọng nói vẫn nặng nề.

“Đám gấu đó… ai biểu chúng nó biến thái quá chi? Lần sau có lẽ nên viết thư khiếu nại với ban tổ chức, bảo họ làm yếu bớt đi.”

“Ừ, với cả đáng lẽ phải có ai cảnh báo trước rằng lũ đó mạnh đến thế chứ!”

Những lời đùa cợt giúp không khí bớt căng thẳng phần nào. Sau vài phút trò chuyện, các thành viên ngồi dựa vào ghế nghỉ ngơi, ánh mắt hướng về màn hình lớn, nơi hai đội còn lại đang tiếp tục chiến đấu.

“Xem thử Shadow và Phantom sẽ sinh tồn ra sao. Hy vọng bọn họ không bước lên vết xe đổ của chúng ta.”

Mỗi người, dù đang cố nở nụ cười, đều âm thầm cảm nhận được bài học sâu sắc từ thất bại vừa qua.

May mắn đó là thế giới ảo, chứ nếu là trong thế giới này, sai lầm dù nhỏ đến đâu thì đều phải trả giá bằng sinh mạng.



Trong khi đó nhóm Phantom-008 vẫn đang nhanh chóng di chuyển đến vị trí an toàn mới, Tống Thiên Hạo, đội trưởng của nhóm, dường như có điều gì đó trăn trở.

Sự im lặng bất thường của hắn khiến trinh sát của nhóm Nhã Vy, thành viên tinh ý nhất đội, phải lên tiếng.

“Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Anh đang suy nghĩ gì à? Trông anh như đang gặp phải điều gì khó hiểu.”

Tống Thiên Hạo khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn tập trung phía trước, giọng nói của hắn đầy nghiêm túc.

“Đúng vậy. Anh đang khó hiểu. Tại sao hai nhóm Wolf và Falcon lại chọn cách phối hợp để ngạnh kháng với một bầy Thiết Trảo Hùng Vương thay vì rút lui chiến thuật?”

“Lẽ ra, rút lui là lựa chọn hợp lý hơn nhiều. Hẳn bọn họ gặp khó khăn gì đó trong việc rút lui chăng?”

Vương Gia Minh, người nổi tiếng với tính cách bông đùa, nhún vai cười.

“Có khi bọn họ nghĩ rằng hai nhóm hợp sức lại thì đủ sức ‘clear’ đám Thiết Trảo Hùng Vương đó. Ai ngờ bị phản dame mạnh quá.”

“Thế là ngắm gà cả đám”

Nghe Gia Minh nói đùa như vậy, khiến một người nghiêm túc như Thiên Hạo cũng không kìm được mà nhếch mép bật cười.

Hắn đáp lại với giọng điệu pha chút chế giễu.

“Clear á? Đừng đùa. Chặn một bầy Thiết Trảo Hùng Vương với 10 người là chuyện không thể nào.”

Hắn tiếp tục vừa giải thích vừa đùa nói.

“Đám đó có lớp giáp cứng hơn thép, đủ để làm lệch hướng đạn và chống chịu được cả những v·ụ n·ổ từ mìn. Chưa kể chúng còn khả năng tái tạo cơ thể cực nhanh. Nhưng điều đáng sợ nhất là chúng săn mồi theo bầy.”



“Một nhóm 10 người mà cố ngạnh kháng? Chỉ có điên lắm mới nghĩ ra được kế hoạch như vậy.”

Hắn ngừng lại một chút rồi kết luận.

“Các đội trưởng kia không thể ngu đến mức đó. Anh tin chắc phải có uẩn khúc gì khiến họ không thể rút lui được.”

Không gian bỗng trở nên yên lặng. Toàn bộ nhóm Phantom-008 đồng loạt dừng bước, ánh mắt ngơ ngác hướng về phía Thiên Hạo như thể vừa nghe thấy điều gì đó cực kỳ bất thường.

Thiên Hạo nhận ra thái độ kỳ lạ của đồng đội, hắn dừng lại cau mày hỏi.

“Các cậu làm gì vậy? Sao ai cũng nhìn anh như người ngoài hành tinh vậy? Bộ anh nói gì sai à?”

Nhã Vy là người đầu tiên lên tiếng, ngạc nhiên hỏi.

“Đội trưởng, làm cách nào mà anh biết rõ chi tiết về Thiết Trảo Hùng Vương vậy? Không phải đây là lần đầu chúng ta tham gia cuộc tập huấn này à?”

Thiên Hạo nghiêng đầu khó hiểu, trả lời điềm nhiên.

“Em đang nói gì vậy? Không phải thông tin về các loài thú biến dị đều được ghi trong sách giáo khoa sao? Mọi người chưa đọc à?”

Leona, người tự tin rằng mình đã xem qua hết tài liệu lý thuyết do tổ chức cung cấp, cô nhíu mày phản bác.

“Sách giáo khoa nào? Tôi đọc hết các tài liệu rồi, nhưng chưa từng thấy quyển nào đề cập đến đám Thiết Trảo Hùng Vương này, hoặc các con thú biến dị khác.”

Ở bên ngoài phòng chờ, các nhóm khác cũng bắt đầu bàn tán xôn xao khi nghe được câu chuyện qua màn hình. Các đội trưởng nhanh chóng tụ lại thảo luận.

“Có sách giáo khoa nào nói về Thiết Trảo Hùng Vương thật sao?”

“Ta chưa từng nghe thấy. Đức Hải, Ngươi có biết không?”

“Chắc chắn là không. Nhưng nếu đúng là có, sao chúng ta lại chưa từng thấy nó?”

Trong khi đó, bên trong nhóm Phantom-008, Vương Gia Minh tiến lên, thắc mắc.

“Đội trưởng, anh có nhầm gì đó không? Hay tổ chức đặc biệt giao tài liệu này riêng cho anh?”

Nghe vậy, Thiên Hạo nhíu mày có chút khó chịu khi người khác nghĩ rằng tổ chức đang thiên vị, giọng nói hắn bỗng nghiêm lại.

“Mấy cậu đang ám chỉ tổ chức thiên vị tôi đấy à? Đừng có nói linh tinh. Quyển sách này được phát cho tất cả mọi người. Chính tôi còn nhắc các cậu hãy đọc nó khi rảnh.”

Vương Gia Khang, anh trai của Gia Minh, bước lên với giọng điệu nghiêm túc hơn, vào thẳng trọng tâm.

“Đội trưởng, anh nói xem, tên của quyển sách đó là gì?”

Thiên Hạo dừng lại vài giây, nhìn quanh một lượt rồi trả lời, giọng điệu chậm rãi đầy nghiêm túc.

“Biến Tướng Dã Thú: Hành Trình Tận Diệt Nhân Loại.”

"...."

Toàn đội đứng hình mất năm giây. Không gian im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió ảo thổi qua bụi cây.

“…Cái gì?” Nhã Vy lắp bắp hỏi lại, ánh mắt không tin nổi vào tai mình.

Ngay sau đó, cả nhóm như bừng tỉnh. Một loạt tiếng hét vang lên.



“Cái quái gì thế?! Đây là tên sách giáo khoa à?”

“Nghe như tên của một cuốn tiểu thuyết mì ăn liền trên mạng nào đó vậy!”

Bên ngoài phòng chờ, các đội trưởng nhanh chóng tìm kiếm quyển sách mà Thiên Hạo vừa nhắc đến.

Khi tìm được, tất cả cùng thốt lên.

“Cái này mà là sách giáo khoa á?! Nhìn cái bìa đi, nó giống tiểu thuyết viễn tưởng hơn đấy!”

Tiếng cười châm biếm xen lẫn tiếng trách móc vang lên khắp phòng chờ.

“Kẻ nào lại đặt cái tên sách giáo khoa như này?”

“Chắc chắn là một tên có thú vui đùa người rồi!”

“Đặt cái tên này thì bảo sao chẳng ai thèm đọc!”

“Tên này chắc chắn có thù với chúng ta, hắn muốn hại ta.”

“Ta muốn tố cáo kẻ đặt tên cho quyển sách này.”

“+1”

“+1”

“+1”

“+1”

“n+1...”

Một loạt tiếng chửi rủa diễn ra trong phòng chờ.

Bên ngoài khán phòng, nơi những học viên ngồi theo dõi cuộc chiến. Bọn hắn cũng không nhịn được mà bật cười nói.

“Đặt tên ngu như vậy, bảo sao các tiền bối không nhận ra.”

Một học viên khác gật đầu đồng ý nói.

“Nếu 1 2 người không đọc thì đó là do bọn họ không chăm chỉ, còn đây là gần như 99,99% người không nhận ra, vậy thì lỗi là lỗi của cái người đặt cái tên như vậy.”

“Haha, trợi ạ ban kiểm duyệt đâu, sao không nhắc nhở vị tác giả kia rằng ngươi đặt tên tệ lắm.”

Đồng bạn của hắn ngồi kế thêm vào.

“Chắc đây là lỗ hổng duy nhất của tổ chức chúng ta rồi. Không c·hết vì kẻ địch mạnh, mà c·hết vì người đặt tên sách ngu.”

Mỗi người mỗi câu chửi, tuyệt nhiên không ai trách móc các nhân viên chính thức mà chỉ trách tác giả của quyển sách kia.

Giữa đám đông đang ồn ào, có một người vẫn im lặng từ đầu đến giờ.

Và không ai khác, chính là chủ nhân của cuốn sách, người đặt tên cho nó.

Trần An.

Hắn nhấp một ngụm nước, không nói lời nào. Nhưng ánh mắt thì đã ghi lại toàn bộ những kẻ đang chửi bới quyển sách của hắn. Một câu nói lặng lẽ vang lên trong lòng hắn.

'Được lắm. Mấy người cứ chờ đấy. Ta nhớ kỹ lắm.'



Thứ gì đáng sợ hơn một người có thù tất báo? Đó chính là một người có trí nhớ siêu phàm và đồng thời cũng là người đứng đầu tổ chức :))) Một phút mặc niệm các học viên.

Konggggg! Xin là xin vĩnh biệt các cụ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.