Sau khi kết thúc bữa ăn thì cũng sắp đến 8 giờ tối, mọi người bắt đầu dọn mấy chục cái bàn sang một bên, quét tước sạch sẽ phiến đá xanh rồi trải mấy tấm chiếu tre bình thường được dùng để phơi lương thực ra.
Sau khi tiếng trống đồng đầu tiên vang lên, sau đó là kèn xô na thổi một đoạn nhạc đầy bi thương. Thầy âm dương chủ trì lễ tang đứng trước bàn thờ, bỏ giấy tiền vàng mã vào chậu than, sau đó đốt một bó nhang, bảo người nhà họ Bạc lần lượt đến đây.
“Nam trước nữ sau, đứng theo vai vế từ cao đến thấp.”
Những lúc thế này những người chơi phải vô cùng cẩn thận, sợ chẳng may đứng sai thì sẽ kích hoạt điều kiện tử vong.
Cũng may có vẻ trò chơi chó chết không định hố chết bọn họ vào lúc này, bác cả nhà họ Bạc đứng sắp xếp chỗ đứng của mỗi người nhưng xui ở chỗ quanh Khương Ly toàn là NPC, cô với Lam Lam ở rất xa nhau.
Thấy đàn ông đứng năm sáu tụ, phụ nữ đứng ba bốn tụ, do hơi nhiều người nên hơi so le, chiều cao không đồng đều nên cũng không đếm được có bao nhiêu người, Khương Ly chỉ có thể siết chặt cây nhang đứng trong đám người đội khăn tang, vừa hồi hộp vừa tò mò.
Còn Cảnh Diêm, cách cô ít nhất hai nhóm người, thấy anh đang quay đầu lại nhìn, cô nhanh chóng nhón chân lên.
Có điều dù có nhiều người, đèn có mờ bao nhiêu thì anh cũng có thể thấy được cô từ cái nhìn đầu tiên.
Cái nhìn dịu dàng đó khiến lòng Khương Ly ngứa ngáy.
Tất cả mọi người thắp nhang, đứng trên chiếu tre theo vai vế, mặt hướng về phía linh đường, nghi thức được bắt đầu.
“Hiếu nhi hiếu nữ dập đầu ——”
Thầy âm dương lớn tuổi, giọng cũng lớn, vang như chuông lại còn chói tai. Mắt thấy người đằng trước đã bắt đầu quỳ xuống, đương nhiên Khương Ly cũng quỳ xuống theo, giữ nhang trong tay nhẹ nhàng dập đầu trên chiếu tre.
Sau lần dập đầu thứ ba vẫn chưa bảo mọi người đứng dậy, ông ấy vẫn đứng trước linh đường, nói mấy câu rồi bắt đầu cất giọng tụng với tần số thấp như tiếng chim sơn ca, âm thanh quỷ dị nói không nên lời.
Khương Ly bắt chước người bên cạnh, ngoan ngoãn quỳ cúi đầu, dưới tấm chiếu tre mỏng là phiến đá xanh gập ghềnh, cộm đầu gối hơi đau, cô lặng lẽ nhìn sang hai bên sân.
Ngoài bóng đèn nhỏ treo dưới mái hiên phía Tây, chiếc đèn mới đưa đến hôm nay cũng được thắp sáng ở cách đó không xa, ngọn đèn dầu ấy vẫn khá sáng trong căn nhà cũ to lớn, giúp Khương Ly nhìn thấy rõ những dân làng vẫn còn chưa rời đi kia, mặt ai cũng không có cảm xúc nào, gương mặt bị ánh đèn hắt vào trắng bệch đến đáng sợ.
Bọn họ lặng lẽ nhìn chằm chằm ——
Tay run lên, một phần nhỏ của nén hương vừa đốt rơi ra, một làn khói nhẹ nhàng bay lên. Khương Ly cắn đầu lưỡi, từ khi tiếng trống đồng vang lên cô đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
Bây giờ cô phát hiện…
An tĩnh, rõ ràng có tiếng kèn xô na, có tiếng tụng của thầy âm dương nhưng chung quanh có nhiều người như vậy lại sinh ra cảm giác tĩnh mịch đến khiếp người.
Khương Ly không khỏi nhíu mày, bắt đầu lo lắng về chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Tuy rằng nghe không hiểu tiếng địa phương nhưng cô nhanh chóng phát hiện ông ấy hẳn đang làm văn tế, có thể hiểu sơ là đang nói người đã qua đời này đã cực khổ bao nhiêu. Nhưng tụng hơi lâu, lâu đến mức cô quỳ tê cả chân, thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của Ngô Tĩnh truyền đến từ phía sau, không biết là thấy cái gì rồi.
Cũng may lúc này cũng là lúc có thể khóc lóc đau lòng, không bị OOC.
Đến khi Khương Ly sắp quỳ không nổi nữa, phía trên mới bảo ngẩng đầu lên, hô thêm một câu “Gửi hồn khách”. Mới đầu cô còn không hiểu nó nghĩa là gì nhưng lúc thấy nhóm đàn ông ở trước bắt đầu bước từng bước đến chỗ linh đường, mí mắt cô đã giật liên hồi.
Ra là phải đi một vòng quan tài!
Không chỉ Khương Ly thấy sợ, đám người chơi mới phía nhóm đàn ông kia càng sợ hơn, như là Tề Tinh Tinh, khi mới đi qua ngạch cửa bước vào linh đường từ bên trái bàn thờ, cậu ta đã nhũn chân ngã nhào, ấy thế mà lại đụng ngã người giấy đứng ở cửa.
Người giấy nhẹ nhàng rơi lên người cậu ta, mặt giấy dán lên mặt cậu ta, mắt đen miệng đỏ, trong ánh mắt sắp bật khóc của cậu ta hiện lên hình ảnh phản chiếu nụ cười quái dị dọa người của người giấy.
“A! Nặng quá, nặng quá đi!”
Cậu ta đấm đá không ngừng như phát điên nhưng người giấy vẫn đè trên người cậu ta như cũ, làm sao cũng không đẩy ra được!
Khương Ly bị tiếng kêu thảm thiết này dọa sợ, sau đó phát hiện dân làng đứng ở hai bên sân cũng nhìn qua, ánh mắt họ đáng sợ như đang chờ đợi để ăn thịt người vậy!
***
Tác giả P/S: Ải lần này chắc sẽ hơi dài ~