Trong miếu lụp xụp có một lão hồ ly và một tiểu hồ ly.
Bọn họ đã sống hơn mấy trăm năm.
Tiểu hồ ly cảm thấy mình thật đáng thương, gia gia có thể biến thành người hai chân nhưng mình vẫn mãi là hồ ly bốn chân, hơn nữa còn chẳng được đi đâu mà chỉ quanh quẩn trong rừng sâu núi thẳm này.
Thế là ngày nào y cũng cố gắng tu luyện pháp thuật.
Đến ngày nọ tiểu hồ ly vèo một cái biến thành thiếu niên xinh đẹp.
"A! Cuối cùng mình cũng thành tinh rồi." Tiểu hồ ly mừng rỡ nói.
Lão hồ ly vuốt râu, hài lòng gật đầu: "Không tệ, cuối cùng có thể biến thành người rồi."
"Vậy cháu xuống núi chơi được không ông?"
Lão hồ ly gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Tiểu hồ ly nhíu mày không hiểu.
Lão hồ ly nói với vẻ sâu xa: "Xuống núi thì được nhưng phải nhớ tránh xa một loại người."
"Loại người nào ạ?" Tiểu hồ ly tròn xoe mắt nhìn gia gia hết sức chăm chú.