“Cậu có thấy mấy chuyện mai mối này chẳng khác nào một lớp vỏ bọc cho những tập quán lạc hậu, giống như những cuộc hôn nhân được sắp đặt từ trước không?”Hoài Triệt Triệt nhớ lại khuôn mặt tức giận của ba cô ngày hôm qua, mắt trợn to, thở hồng hộc bay cả râu, tức đến nỗi không thể ngồi yên, giậm chân theo đôi giày bốt đen cao một tấc đang thong thả đi lại trong phòng riêng.“Cậu nghĩ mà xem, một trai một gái không quen biết nhau, đi ăn bữa cơm, xem một bộ phim xong đã bàn đến chuyện cưới hỏi, tớ chỉ mới xem hình của anh ấy thôi.” “Tớ còn tưởng ba tớ dù có điên rồ đến đâu cũng không hủy hoại tớ đến mức như vậy, không ngờ ông ấy cũng chẳng khác gì mấy lão đàn ông tầm thường khác!”“Tớ mới hai mươi lăm tuổi, hai mươi lăm thôi đó, hôm qua ông ấy nói cứ như tớ đã năm mươi hai tuổi vậy, nếu tớ không kết hôn sẽ chết già ngoài đường ngay lập tức, thân xác thối rữa mới có người nhặt xác!”“Được rồi bà cô, chuyện này có gì mà phải tức giận, nghe này, không phải chỉ là đi gặp mặt thôi sao, đâu phải đi đăng ký kết hôn liền đâu, cậu cứ xem như đi ăn đi. Nghiên Đình Lâu cũng không phải là nơi có thể đến mỗi ngày, kiếm được một bữa ăn, không lỗ.” Đường Dao ở bên kia đầu dây điện thoại cười an ủi cô.Nghiên Đình Lâu được xem là một trong những quán ăn Quảng Đông hàng đầu ở Khánh Thành, vị trí hàng đầu này không chỉ thể hiện ở việc giữ nguyên hương vị gốc tuyệt vời của món ăn, mà tất nhiên còn thể hiện ở các phương diện khác.Từ lịch đặt bàn siêu dài đã kín chỗ đến sang năm, đến phong cách trang trí cực kỳ lộng lẫy, Hoài Triệt Triệt có thể cảm nhận sự mềm mại của thảm lông dê dưới từng bước chân mang theo sự bực dọc.Cô đứng bên cửa sổ sát đất, nghiêng đầu nhìn tiết trời xuân se lạnh bên ngoài. Nhân viên mặc sườn xám mỏng manh thướt tha đi qua hành lang đối diện, bóng dáng nửa khuất nửa hiện sau rặng trúc rậm rạp gần đó như gió mây. Cô vô cảm lầm bầm: “Đồ ăn còn không biết như thế nào, chưa biết chừng bên ngoài dát vàng, bên trong thối rữa.”“Tớ đảm bảo, chỉ cần cậu ăn được món ăn Quảng Đông, đồ ăn ở Nghiên Đình Lâu chính là đỉnh nhất. Mấy năm trước cậu không ở Trung Quốc nên không nhìn thấy lúc Nghiên Đình Lâu mới mở...” Đường Dao cười nói: “Nhưng hai người hẹn nhau mấy giờ vậy, sắp sáu giờ rồi, đến giờ ăn tối rồi.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.“Thì hẹn sáu giờ đó.” Hoài Triệt Triệt được nhắc thời gian, quay đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ gỗ cổ kính ở góc phòng, mắt nhìn chằm chằm mặt đồng hồ, lẩm bẩm: “Còn ba mươi, hai mươi chín giây...”“?” Đường Dao sửng sốt: “Thật ngại quá, cho tớ hỏi một chút, cậu đang đếm giây đấy à?!”“Đúng vậy!” Cô khá hùng hồn: “Đàn ông con trai đến muộn ngay buổi hẹn đầu tiên thì còn tích sự gì nữa!”“...”Cây kim giây dài nhỏ chạm rỗng luôn giữ tiết tấu ổn định nhích qua hướng phía trên của mặt đồng hồ. Hoài Triệt Triệt cầm lấy ví cầm tay, lấy áo khoác đang treo trên giá áo trong phòng khoác lên vai, sải bước đi ra ngoài.Khi Hoắc Tu lái xe đến bãi đỗ xe của Nghiên Đình Lâu, anh thoáng nhìn thời gian, 17:57.Anh cầm áo khoác đặt bên ghế phụ bước xuống xe, bỗng anh nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, theo sau là tiếng thủy tinh hỗn độn rơi xuống đất.Hoắc Tu dừng bước, nhìn thấy chiếc xe bên cạnh đang bật đèn nháy khẩn cấp loạn xạ, chạy lên trước một chút mới dừng lại.Một thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi nhanh chóng xuống xe, có vẻ đã nhìn thấy tình trạng thê thảm bên hông xe. Mặt anh ta xịt keo, liên tục xin lỗi anh: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi mới lấy bằng lái xe, lùi xe vẫn chưa thành thạo lắm. Chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, anh muốn bồi thường thế nào tôi đều chấp nhận!”Vừa rồi tiếng động lớn như vậy, Hoắc Tu không cần đi qua xem cũng có thể đoán được đèn xe sau của anh đã bị vỡ, tối nay phải ngồi xe người khác về rồi.Nhưng giờ còn không kịp nhíu mày, Hoắc Tu nhìn thời gian rồi dứt khoát nói: “Không cần, tôi đang vội, lần sau cẩn thận một chút.”Anh đi thang máy gần nhất, từ tầng B2 lên tầng một, được một tiếp tân nữ lễ phép tươi cười tiếp đón. Anh báo tên phòng riêng: “Nghiên Trúc Hiên.”“Anh Hoắc phải không ạ, xin mời đi bên này.” Tiếp tân nữ mặc sườn xám giống kiểu của nhân viên phục vụ, chỉ khác màu sắc, màu hồng anh đào làm nổi bật dáng vẻ thướt tha.Hai người đi một trước một sau, chưa đi được bao lâu thì gặp một nhóm khách. Nhìn thấy tiếp tân họ liền thở phào: “Hai người đi ra thế nào vậy, đi theo đường cũ được không?”“Được ạ!”Tiếp tân nữ lễ phép dừng bước, giải thích với khách: “Chỗ của chúng tôi khá rộng, sợ khách hàng lạc đường nên chỉ có một đường đi, đi theo đường cũ sẽ ra cửa chính, đầu còn lại là cửa sau, anh đi cửa nào cũng có thể ra ngoài được.”Thiết kế này khá thú vị.Hoắc Tu thoáng nhìn rừng trúc xanh tươi um tùm ngoài cửa sổ sát đất, lễ phép gật đầu với nhân viên tiếp tân: “Vậy không cần làm phiền cô dẫn đường, tôi tự đi cũng được, cám ơn.”Đi chưa được mấy bước, Hoắc Tu ngước mắt nhìn thấy ba chữ “Nghiên Trúc Hiên” được viết một cách lưu loát sinh động.Có lẽ do đồng nhất phong cách cổ kính, cửa phòng riêng Nghiên Đình Lâu không có thiết kế chức năng tự động đóng nên không thể tự động khép lại.Hoắc Tu đi đến trước cửa phòng riêng đang khép hờ, giơ tay gõ cửa, cửa liền mở hé.Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa tươi mới phóng khoáng của con gái, nhưng trong phòng riêng ấm áp lại không có ai cả.Trên bàn trống trơn, cô không gọi món. Chén trà do bồi bàn pha cho cô chắc chỉ được cô tùy tiện nhấp một hớp, miệng chén vẫn còn lưu một vết son đỏ nhỏ, bây giờ đang được làm đồ chặn giấy, đè lên một tờ giấy nhỏ trên bàn.Hoắc Tu đi qua, cầm tờ giấy lên xem.Nét chữ rất cứng, mang cảm giác như rồng bay phượng múa, nhìn hơi giống như kiểu chữ mà anh từng thích luyện viết trước đây, nhưng vẫn nhìn thấy sự mềm mại trong từng nét phẩy, nét mác, nét móc.Anh Hoắc, anh đến muộn rồi.Tôi thích người đàn ông có khái niệm về thời gian, vậy nên cảm thấy chúng ta không hợp nhau, xin lỗi, tôi đi trước đây, chúc anh có một bữa tối vui vẻ.Hoắc Tu cầm tờ giấy trắng mực đen Hoài Triệt Triệt để lại, nâng tay còn lại lên nhìn đồng hồ, thời gian vừa mới từ 18:01 chuyển sang 18:02.Đứng trong phòng riêng vắng vẻ, Hoắc Tu còn chưa kịp tiếc nuối thì ánh mắt bỗng nhìn thấy gì đó ngoài cửa sổ, giống như nghĩ ra điều gì, anh lập tức bật cười, tâm trạng ban nãy cũng không còn.Anh lấy điện thoại gọi điện: “Vương Thụy, dẫn tất cả mọi người ở văn phòng đến Nghiên Đình Lâu ăn đi, ừ, mời mọi người bữa ăn ngon.”Vương Thụy là trợ lý của Hoắc Tu, nhỏ hơn anh hai tuổi, từ lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã làm việc bên cạnh Hoắc Tu. Nếu nói là quan hệ cấp trên cấp dưới, thì quan hệ của hai người là đối tác không thể tách rời thì chính xác hơn.Vương Thụy vừa mới quay về văn phòng luật sư, vốn đang định hỏi thêm một câu “không phải anh đi xem mắt sao”, nhưng nghĩ đến nơi đến là Nghiên Đình Lâu liền dứt khoát kéo cả nhóm hào hứng xuống hầm gửi xe lái xe đi.Cả nhóm đến nhanh như đàn châu chấu, Hoắc Tu nhìn thấy mọi người nối đuôi nhau đi vào, nhàn nhã hất ánh mắt từ cửa sang bàn trà: “Muốn ăn cái gì thì tự gọi đi.”“Đệch, thật sao?”“Hôm nay được ăn uống thỏa thích ở Nghiên Đình Lâu? Anh à, anh đúng là Bồ Tát chuyển thế…”Đám châu chấu lập tức tích cực hưởng ứng, tất cả đều ngồi vây quanh bàn trà bên cạnh.Thế nhưng, Vương Thụy vẫn nhìn thấy manh mối. Anh ấy đi đến bên cạnh chuẩn bị rót hai chén trà vừa uống vừa trò chuyện, nhưng thấy trên bàn đã có một chén, cảm thấy đám anh em nhân viên ngày càng hiểu chuyện. Anh ấy đưa chén trà cho Hoắc Tu trước: “Không phải anh đến xem mắt sao? Cô ấy đâu rồi, sao lại trở thành team building thế này?”“Anh đến muộn.” Hoắc Tu nhận chén trà uống một hớp, hàng mày giãn ra: “Nên cô ấy giận bỏ về rồi.”“What?” Vương Thụy sửng sốt, có vẻ không thể chấp nhận lý do này: “Không phải, hôm nay anh đến trễ không phải là bởi vì...”Anh ấy nói giữa chừng thì có lẽ cảm thấy chuyện đã rồi, bây giờ có nói gì cũng không còn tác dụng, lại nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Tu cũng không giống như người chưa gặp mặt đã bị bỏ rơi, anh ấy nghi ngờ hỏi: “Sao trông anh có vẻ rất vui nhỉ?”Hoắc Tu lại nhấp thêm một hớp trà, hai mắt rõ ý cười: “Rõ ràng vậy sao?”“?”Để đảm bảo trải nghiệm ngắm cảnh, mỗi phòng riêng của Nghiên Đình Lâu đều thiết kế cửa sổ sát đất lớn hướng ra rừng trúc. Khi Hoắc Tu đứng trước bàn trà cầm tờ giấy không mấy thiện ý của Hoài Triệt Triệt, ngước mắt thì vô tình phát hiện cửa sau mà tiếp tân vừa nói lúc nãy.Lúc anh đi vào cùng tiếp tân nữ chỉ gặp mấy người khách hỏi đường, như vậy rõ ràng…Có người viết giấy như thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng.Nhưng thực tế cũng trốn từ cửa sau.Hoắc Tu biết đây cũng chỉ là suy nghĩ vô căn cứ của anh, nhưng trong đầu vẫn hiện ra dáng vẻ xù lông nhím viết giấy xong liền vội vàng chuồn ra cửa sau, sợ bị người phía sau gọi lại, trong nháy mắt nụ cười trên khuôn mặt anh lại càng tươi hơn.Vương Thụy ngồi bên cạnh nhìn thấy anh cười còn tươi hơn ban nãy, vẻ mặt như mấy ông chú ngồi tàu điện ngầm xem di động: “Luật sư Hoắc, anh hai Hoắc, rốt cuộc anh đang vui chuyện gì vậy, có thể nói với em không?”Hoắc Tu uống hết chén trà rồi đặt xuống bàn, khoát tay với anh ấy biểu thị không muốn nói: “Đã lâu rồi chúng ta không tổ chức team building, đúng dịp tối nay được bữa ăn ngon, tôi mời mọi người.”Mặc dù được ăn cơm thì sướng, nhưng Vương Thụy vẫn không nhịn được mà lo lắng thay cho Hoắc Tu: “Buổi xem mắt đầu tiên của anh đã bế tắc như vậy thì trở về ăn nói thế nào đây?”“Không sao.”Hoắc Tu có vẻ như không hề lo lắng chuyện này, lòng bàn tay ôm chén trà sứ trắng khéo léo, ngón cái chậm chạp lau vết đỏ trên miệng chén trà, cho đến khi màu sắc đó tan biến trên đầu ngón tay anh mới khẽ cười một tiếng:“Còn gặp lại mà.”Lời còn chưa dứt, điện thoại của Hoắc Tu đang đặt trên bàn liền rung lên.Màn hình sáng lên, một thông báo tin nhắn WeChat chuẩn xác nhảy ra dưới phần thời gian.Hoắc Tu thoáng nhìn di động, thấy khá bất ngờ.Là tin nhắn WeChat của Hoài Triệt Triệt.